Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2011

JAPAN- a country with the beauty within


Từ lâu Nhật Bản đã trở thành một đất nước luôn làm cho mọi người trên thế giới phải nể phục.Không những có nền kinh tế phát triển vượt bậc mà ý thức và trách nhiệm của mỗi người dân Nhật Bản luôn được đánh giá cao và được mọi người tôn trọng. Nhật Bản đã từng phải trải qua rất nhiều đau thương và khó khăn nhưng từ những thử thách đó, họ lại càng có thể cho mọi người thấy rằng họ không hề yếu đuối mà ngược lại còn rất kiên cường và đầy nghị lực. Nhật Bản nằm ở vùng mà thường xuyên xảy ra động đất và song thần nhất trên thế giới,và hằng năm họ đã phải đối mặt với không biết bao nhiều hiểm huy và mất mát để có thể trở lại cuộc sống bình thường.Chắc hẳn không ai mà không biết đến vụ nổ hạt nhân đầy đau thương xảy ra tại Hiroshima và Nagasaki đã xảy ra vào năm 1945. Con người Nhật Bản từ lâu đã rất ý thức và hiểu rõ về hoàn cảnh nước mình nên lúc nào họ cũng luôn cố hắng hết mình để mang lại những điều tốt nhất cho đất nước của mình. Trong tháng 6 vừa qua đã xảy ra thảm họa kép ở Nhật Bản và đã có rất nhiều người đã mất di những người thân yêu nhất,tài sản,nhà cửa,…Thảm họa đã để lại bao đau thương cho người dân Nhật Bản nhưng cũng chính trong hoàn cảnh đó lại càng cho ta thấy rõ hơn về đức tính cao đẹp của con người Nhật Bản và để hiểu rõ hơn mới các bạn hãy xem qua cau chuyện dưới đây và mong rằng chúng ta sẽ hiểu rõ hơn và Nhật Bản về đất nước và con người nơi đây để ta có thể phấn đấu để hoàn thiện mình hơn.
 Bài học cảm động từ một cậu bé 9 tuổi ở Nhật


(Dân trí) - “Một câu chuyện cảm động về cậu bé 9 tuổi ở Nhật đã dạy cho tôi bài học làm người trong lúc khốn khó nhất.”



Một bé trai tại thành phố Sendai, tỉnh Miyagy, chờ lấy nước sôi để ăn mỳ.

Dưới đây là bài viết cảm động một độc giả đã gửi báo Dân trí về 
cách ứng xử tuyệt vời trong cơn hoạn nạn ở Nhật của một cậu bé mới 9 tuổi.

Tối hôm qua tôi được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó phân phát thực phẩm cho những người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng tôi chú ý đến một em nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc áo thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà em lại xếp hàng cuối cùng, tôi sợ đến lượt của em thì chắc chẳng còn thức ăn nên mới lại hỏi thăm.

Em kể khi đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất và sóng thần đến, cha của em làm việc gần đó đã chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường em nhìn thấy chiếc xe và cha bị nước cuốn trôi, nhiều khả năng đã chết.

Hỏi mẹ đâu, em nói nhà em nằm ngay bờ biển, mẹ và em em chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội dòng nước mắt khi nghe hỏi đến thân nhân.

Nhìn thấy em nhỏ lạnh, tôi mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người em nhỏ. Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của tôi bị rơi ra ngoài, tôi nhặt lên đưa cho em và nói: "Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói". Cậu bé nhận túi lương khô của tôi, khom người cảm ơn. Tôi tưởng em sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, cậu bé ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng.

Ngạc nhiên vô cùng, tôi hỏi tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Cậu bé trả lời: "Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ".

Tôi nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác khóc, để mọi người không nhìn thấy. Thật cảm động. Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đã có thể dạy tôi một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh. Một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đã biết nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại.

Đất nước này đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.